Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

Về bài thơ 'Thời hoa đỏ' của Thanh Tùng - một kỷ niệm một tình yêu ngọt ngào mà nhói đau, cuồng nhiệt mà dại khờ

THỜI HOA ĐỎ
Thanh Tùng


Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng cho lòng ta yên

Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của một thời thiếu nữ

Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa của một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn vào tận sâu mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu thương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh lùng
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim.

Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời hoa đỏ ngày xưa.
=======================================
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên…
Cuộc sống có nhiều bộn bề nhưng có khi lắng lại, ta chợt bắt gặp mình đang day dứt, nuối tiếc về một ngày xưa ta đã quá dại khờ, nông nỗi, và mỗi mùa hoa ghi dấu những kỷ niệm cứ đến mùa lại trở về như nhắc nhớ làm xáo động tâm can:
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Ngẫm lại chính chúng ta cũng không hiểu vì sao ngày ấy lại chia ly, lại giận hờn để bây giờ:
Ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Bao nhiêu năm đã trôi qua, tưởng là từng trải nhiều sẽ rắn rỏi hơn, nhưng không, tâm hồn ta vẫn rất mỏng manh khi đối diện với lòng mình, với những tình cảm thực nhất:
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Khi người ta còn trẻ, người ta cứ tưởng rằng có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình, vì nghĩ rằng tất cả còn ở phía trước và những điều tốt đẹp nhất còn có thể gặp lại ở tương lai. Cũng có thể. Nhưng cũng có khi ta đâu có ngờ những gì ta muốn tìm kiếm nhất trong cuộc đời này nó chỉ đến một lần, và không bao giờ ta còn cơ hội lần thứ hai để mà sửa chữa.
Thời hoa đỏ đem đến những cảm xúc mãnh liệt và dai dẳng. Nhà thơ Thanh Tùng nói bài thơ là chính cuộc đời của ông, ông đã viết bằng máu thịt của mình. Tôi tin rằng đó không chỉ là cuộc đời của ông, mà còn là cuộc đời của rất nhiều người.
Tôi từng biết có rất nhiều người yêu Thời hoa đỏ đến mức phải dùng từ “hội chứng” (theo nghĩa dễ thương của từ này) mới diễn tả hết được.
Bài thơ nói về sự xót xa, nuối tiếc (không chỉ là nuối tiếc một mối tình không thành, mà còn là sự nuối tiếc về một thời tươi trẻ nhất, đẹp đẽ nhất đã trôi qua của một cuộc đời), vậy mà khi đọc nó, người ta lại cảm nhận được mình đang hạnh phúc đến tận cùng vì cái cảm giác được chia sẻ.
Nhà thơ Thanh Tùng nói, bài thơ là niềm đau của ông, nó đọng lại ở bốn câu:
Trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Tôi không ngụy biện, nhưng tôi cho rằng yêu được có khi còn hạnh phúc hơn cả được yêu… Bởi vì được mất trong cuộc đời này đôi khi thật phù du, chỉ những tình cảm trong lòng mình là có thực và không phải cứ muốn mà có được. Những gì ta yêu quý thì không bao giờ phai nhạt.
T.Thơ (PNCN)
Đăng: Ngọc Anh


LỜI MỞ ĐẦU

Các bạn thân mếm!
Tập thể lớp 12D1 khóa 95-98 trường Triệu Sơn I đã chia tay nhau hơn 10 năm rùi. Suốt quãng thời gian dài ấy chưa có điều kiện gặp mặt nhau đông đủ. Để thuận tiện trong việc trao đổi tin tức các thành viên trong lớp, mong các bạn tham gia blog này.

Đây xem như diễn đàn của tập thể lớp mình, qua đây có thể trao đổi mọi vấn đề trong cuộc sống, chuyện trò, thư giãn... để chúng ta gần nhau hơn.
Mong các bạn nhiệt tình hưởng ứng!