Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

VẪN MÀU HOA ĐỎ

Hạ lại về, và vẫn màu hoa đỏ ấy, sao ta không thể cầm lòng.

Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa của một thời trai trẻ.

Chẳng biết ai còn có động lòng khi nhìn thấy những chùm hoa như lửa, những sắc màu lay động trái tim. Với ta, sắc màu mà ta mong trốn tránh, mà ta mong, lại về. Hoa vẫn thế, đến mùa lại nở, sao tim ta rộn ràng.

Dưới màu hoa như lửa cháy, ta chẳng nắm tay em, ta đi trên con đường chật chội, một mình, thường như mọi ngày, sao hôm nay ta đứng lại, "như tháng ngày xưa ta dại khờ":

Mùa hoa đỏ về, ta nhìn sâu vào đôi mắt em. Mùa hoa đỏ về, ta thấy mình dại khờ " mà thấy lòng đau xót" vì " trong câu thơ của em anh không có mặt".

 "Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say"

Mùa hoa đỏ về, " ta nhìn sâu vào đôi mắt nhau", " anh nắm tay em bước dọc con đường vắng", nhưng ta đã chẳng đi hết ngày đắm say.

Mùa hoa đỏ về, ta chẳng dám nắm tay em " bước dọc con đường vắng", nhưng " ta nhìn sâu vào đôi mắt nhau". Nhưng " hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ", sao ta không thể lạnh lùng.

Màu hoa đỏ về, " anh mải mê về một màu mây xa", để rồi với em ta không rõ, nhưng với ta hoa đã đặt vào lòng một vệt đỏ, " như vết xước trái tim".

Mùa hoa đỏ lại về, " ta nhìn sâu vào đôi mắt nhau" để ta biết rằng " mình vô nghĩa đi bên em", để biết rằng ta chẳng thể đi hết những ngày đắm say.

Mùa hoa đỏ về, ta và em nhìn sâu vào đôi mắt nhau, dù " hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ" ta vẫn nắm tay em đi hết cuộc đời. Ta chẳng phải "của thời hoa đỏ ngày xưa".
(N.Anh)


Thời hoa đỏ - cs Thái Bảo



My signature


Không có nhận xét nào: